(Tindautruongdanchu) – Nhân quyền luôn là một vấn đề rất “nhạy cảm” và được các thế lực thù địch “chăm sóc một cách đặc biệt” để dễ dàng mượn cớ chống phá Đảng, Nhà nước Việt Nam.
Trong những ngày gần đây, Đài Á Châu Tự do (RFA) đưa tin “HRW cáo buộc
Việt Nam vi phạm quyền đi lại của giới hoạt động”. Trước đó: Ngày 17 tháng 2,
Tổ chức Theo dõi Nhân quyền Human Rights Watch (HRW) có trụ ở tại Hoa Kỳ tổ
chức buổi công bố bản báo cáo tại Thái Lan với tiêu đề “Bị giam tại gia:
Sự tước đoạt quyền đi tự đi lại của giới hoạt động nhân quyền ở Việt Nam”. Báo
cáo dài 82 trang trình bày chi tiết điều mà tổ chức này gọi là sự vi phạm “có
hệ thống và trên quy mô rộng” đối với quyền tự do đi lại của các nhà hoạt động”.
Trong báo cáo, HRW đã vu cáo chính quyền Việt Nam áp dụng các biện pháp nhằm
giam lỏng, hoặc cản trở việc đi lại của những nhà hoạt động nhân quyền, hay
những người bất đồng chính kiến, cũng như chu kỳ diễn ra của những sự vi phạm
quyền tự do đi lại này.
Bài viết cũng dẫn lời của ông Phil Robertson, Phó giám đốc phân ban Châu
Á của tổ chức Theo dõi Nhân quyền, thì đây là lần đầu tiên tình trạng vi phạm
quyền tự do đi lại của công dân ở Việt Nam được ghi chép một cách chi tiết và
đầy đủ.
Tuy nhiên, khi tìm hiểu về vấn đề này thì có thể khẳng định mọi cáo buộc
được đưa ra trong Báo cáo của HRW là vô căn cứ và không mang tính khách quan về
tình hình nhân quyền tại Việt Nam. Tại Việt Nam chưa hề diễn ra sự bắt bớ công
dân một cách trái pháp luật. Thực
chất HRW đang lợi dụng chiêu bài nhân quyền để thúc đẩy các quốc gia, tổ chức
quốc tế can thiệp vào công việc nội bộ, hướng lái theo ý đồ của họ; là công cụ
nhằm can thiệp, gây khó khăn cho Việt Nam trong hội nhập quốc tế, tham gia vào
các hoạt động quốc tế, khu vực. Trong khi đó, chính tổ chức này lại vi phạm các
quy định của quốc tế về nhân quyền.
Chẳng hạn, theo
Điều 1 của Công ước quốc tế năm 1966 về các quyền dân sự, chính trị thì: “Mọi
dân tộc đều có quyền tự quyết. Xuất phát từ quyền đó, các dân tộc tự do quyết
định thể chế chính trị của mình và tự do phát triển kinh tế, xã hội và văn
hoá”; “Các quốc gia thành viên Công ước này, kể cả các quốc gia có trách nhiệm quản
lý các lãnh thổ uỷ trị và các lãnh thổ quản thác, phải thúc đẩy việc thực hiện
quyền tự quyết dân tộc và phải tôn trọng quyền đó phù hợp với các quy định của
Hiến chương Liên hợp quốc”.
Thực tế Việt Nam luôn tuân theo những điều ước Quốc tế mà mình là thành
viên và luôn quan tâm chăm lo, thúc đẩy sự hát triển đời sống vật chất và tinh
thần cho các tầng lớp nhân dân. Tại
phiên họp cấp cao khóa 16 Hội đồng Nhân quyền Liên hợp quốc ở Geneva, khi Việt
Nam lần đầu chính thức tuyên bố ứng cử làm thành viên nhiệm kỳ 2014 - 2016 của
tổ chức này, Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh khẳng định: “Nhà nước Việt Nam
quyết tâm thực hiện mục tiêu tăng trưởng kinh tế, công bằng xã hội và Nhà nước
pháp quyền, các quyền con người ở Việt Nam ngày càng được tăng cường”; “phấn
đấu cùng cộng đồng quốc tế thúc đẩy việc hưởng thụ và bảo vệ nhân quyền cho
nhân dân các nước”. Bằng hành động cụ thể trong thúc đẩy nhân quyền, Việt Nam
đã nhận được sự tín nhiệm, ủng hộ của các quốc gia trên thế giới. Ngày
12/11/2013, Ðại hội đồng Liên hợp quốc khóa 68 đã bầu Việt Nam làm thành viên
mới của Hội đồng Nhân quyền, với 184 nước ủng hộ trong số 193 nước tham gia bỏ
phiếu. Việt Nam còn tích cực hợp tác với nhiều quốc gia và tổ chức quốc tế để
phát huy các giá trị nhân quyền tốt đẹp, phù hợp đạo đức, thuần phong mỹ tục,
lợi ích dân tộc, mở ra các kênh đối thoại, tổ chức hội thảo để chia sẻ kinh
nghiệm với các quốc gia ở các cấp độ khác nhau.
Cần khẳng định
rằng, ở bất kỳ quốc gia nào, quyền của mỗi công dân phải gắn liền với trách
nhiệm, nghĩa vụ với đất nước, tuân thủ Hiến pháp và pháp luật. Tại Việt Nam
cũng như ở bất kỳ quốc gia có chủ quyền, người nào vi phạm pháp luật phải bị xử
lý theo quy định pháp luật. Hoàn toàn không có việc Việt Nam vi phạm nhân quyền
thông qua các hoạt động tố tụng như khởi tố, bắt giữ, điều tra, truy tố, luận
tội, xét xử trước tòa án.
Ở Việt Nam
không có khái niệm, danh xưng nào gọi những đối tượng vi phạm pháp luật là
những nhà “bất đồng chính kiến” hay “tù nhân lương tâm”, “tù nhân chính trị”
như những luận điệu mà các tổ chức chống phá đưa ra. “Báo cáo nhân quyền” mà
các tổ chức lấy danh về nhân quyền đưa ra hằng năm nhằm cáo buộc tình hình vi
phạm nhân quyền ở Việt Nam là dựa trên những thông tin thu thập theo kiểu cóp
nhặt, phiến diện, xuyên tạc, vu cáo. Do đó, những luận điệu của các cá nhân, tổ
chức thù địch, thiếu thiện chí lấy cớ nhân quyền để quy chụp, chống phá Việt
Nam chỉ là những luận điệu lạc lõng.
Sửu Nhi
